Những không gian liminal, hay còn gọi là không gian chuyển tiếp, thường gợi lên những cảm xúc phức tạp và khó tả, như sự hoài niệm về quá khứ và những ký ức đặc biệt của thời thơ ấu. Đối với những ai đã trưởng thành trong thập niên 90, không gian này đặc biệt mang một nét độc đáo, nơi những dấu ấn của một thời kỳ đã qua vẫn vương vấn, để lại một cảm giác vừa lạ vừa quen.
Trong những không gian ấy, mọi thứ dường như chưa hoàn thiện, nhưng lại chính là yếu tố khiến chúng trở nên hấp dẫn. Ánh sáng mờ ảo của đèn huỳnh quang, những góc tường bị mài mòn bởi thời gian, hay những vật dụng như tủ sách cũ kỹ hay chiếc ghế sofa cũ được bao bọc trong lớp vải đã bạc màu. Tất cả đều mang lại cảm giác như lạc vào một thế giới khác, một thời gian khác, nơi những mảnh ghép của quá khứ hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên.
Không gian liminal không chỉ gợi nhớ đến những nơi ta đã qua, mà còn là một không gian tâm lý đặc biệt, nơi ta có thể tìm thấy sự thoải mái và bình yên. Chắc hẳn, những ai từng sống qua thập niên 90 đều nhớ đến những ngày dài thư giãn trong căn phòng với tấm thảm dày, chiếc TV cũ với những chương trình buổi tối hay những bữa cơm đầm ấm trong căn bếp quen thuộc. Tất cả đều mang lại cảm giác thân thuộc, như một cái ôm vững chãi giữa những xô bồ của cuộc sống hiện đại.
Những không gian này, với vẻ đẹp giản dị và sự thoải mái, là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự lạ lẫm của quá khứ và sự quen thuộc của hiện tại. Chúng làm ta nhớ về một thời đã qua, một thời kỳ đầy hoài niệm, nhưng cũng chính là nơi ta tìm thấy sự an yên giữa nhịp sống không ngừng nghỉ của thế giới ngày nay.